có những kỷ niệm suốt đời không bao giờ quên
every day is so hard for me without you!
NHỮNG MỐI TÌNH... VÀ MỘT MỐI VỢ
-“Đừng làm khổ bất cứ ai trong đời sống này”.
- “Hãy là người tốt và làm những điều tốt”.
- “Khi con chim còn sống, nó ăn kiến.
Khi chim chết, kiến ăn nó”.
Lời Phật dạy
Tuy là một thanh niên hơi “xí trai”, nhưng cũng như những thanh niên thanh nữ khác, khi còn học trung học thì tôi cũng có quen một số bạn học nữ cùng lớp, hoặc là các cô ấy “phải lòng” tôi hoặc là tôi “phải lòng” các cô ấy… Khi đi dạy học, kèm học sinh tại tư gia, hoặc tại trường học, thì học sinh nữ cũng “đánh đèn” với tôi, như dạy tại nhà thì có em, tuy ngồi đâu mặt với tôi, cùng một bàn hình vuông, nhưng “cô nàng” nầy dám lấy chân khều lên đùi tôi, tôi không phản ứng “phủ phàng” nhưng sau cùng thấy không thể thay đổi tình thế được thì tôi đành nói với cha mẹ của em là lúc nầy tôi quá bận với bài vở chuẩn bị thi ra trường để “rút lui có trật tự”!.
Sau nầy khi gặp lại, thì cô em gái nầy đã là sinh viên y khoa, lại xinh đẹp, gặp tôi cô em rất vui vẻ và chúng tôi coi như anh em… khác cha khác mẹ. Thành thật mà nói là tôi sống có nguyên tắc của tôi, không bao giờ buông thả theo bản năng của mình, biết kềm chế và cưỡng lại sự ham muốn của bản thân.
Ở trường La San Hiền Vương, tôi dạy môn toán và pháp văn lớp đệ ngũ, một vài em nữ sinh kèm thư “tống tình” vào quyển bài tập, để khi chấm bài tôi sẽ đọc các lá thư đó… Tôi biết được em nào như vậy thì tôi để ý hơn và không làm điều gì để các em “hiểu lầm”, sau nầy tôi cũng có dịp gặp lại một trong các cô nàng nầy, nay là công chức chính phủ, cùng nhau cười trừ với những “sự cố” của quá khứ.
Sâu đậm nhất trong số nầy là người tình đầu đời của tôi, cô ấy là em gái của người bạn tôi, nhỏ hơn tôi hơn ba tuổi, cô ta vui vẻ nhanh nhẹn, và rất thích chơi thể thao, nhất là bơi lội, nấu ăn thuộc loại khá, và rất ham nấu ăn để mời cả nhà và tôi thưởng thức. Tối hôm nào, tôi và anh của cô ấy đi dạy học, thì cô ta đến trường và khóa xe đạp của cô ta vào xe Mobylette của tôi, để tôi biết là cô ta đang lảng vảng trong trường và sẽ ra về cùng một lượt với tôi, có khi chúng tôi cả ba người, hai anh em cô ấy và tôi, ghé tiệm ăn chè, ăn kem, hoặc tôi và cô ấy vào công viên ngồi chơi... Cả nhà của cô ấy đều biết tôi và đồng tình để chúng tôi được quan hệ tình cảm, tôi cũng thường đến nhà cô ấy chơi. Quen nhau cả năm trời thì cô ấy có hẹn với tôi là đến nhà để gặp nhau vào trưa thứ bảy, tôi nghĩ ngày đó là ngày nghỉ làm việc và nghỉ học của mọi người, có lẻ cả nhà tổ chức ăn uống chăng, nên tôi tỉnh bơ đến chơi với gói quà nhỏ.
Khi đến nhà thì tôi mới biết là cả nhà đi Vũng Tàu nghỉ mát, chỉ có cô ấy ở nhà một mình, nại cớ là nhức đầu không đi theo gia đình. Việc gì phải đến đã đến, và cứ thế mà tiếp tục. Cô ấy có đưa ra điều kiện là sau nầy nếu tôi có thích người nào khác thì cứ việc tiến tới, và nếu cô ấy có người bạn trai nào mà cô ấy yêu thích thì tôi phải giang ra, và vẫn giữ tình bạn như xưa nay. Tôi vui vẻ chấp nhận “yêu sách” nầy. Tôi không có gì để “chê” cô ấy ngoại trừ tóc hớt ngắn giống như con trai mà tôi lại thích các cô để tóc dài, tôi có đề cập chuyện nầy với cô ấy. Cô ta đưa lý do là đang thời kỳ học bơi lội, nếu để tóc dài thì vướng víu … Lý do chánh đáng: Chấp thuận! Không chấp thuận cũng không được.
Thì đùng một cái, tôi bị một “cú sét” ngang tai, choáng váng mặt mày. Trong một dịp tình cờ tôi gặp một cô gái như tôi hằng mơ thích, một cô gái có thân hình cân đối, cao ráo, nước da trắng, đôi mắt đẹp và quan trọng nhất là có một mái tóc dài. Tôi đã yêu say đắm cô nàng nầy, tình địch thì nhiều quá, làm sao dứt “các đuôi” nầy đây!!!
Tôi “theo dõi” nhiều ngày, nhiều tháng thì mới biết cô nàng nầy chỉ lịch sự với những người “chạy theo” mà thôi, và không có gì phải ồn ào cả. Tôi bắt đầu tấn công, và kết quả khả quan dần dần. Sau cùng thì tôi chắc chắn là tôi đã chinh phục được trái tim của cô nàng. Các bạn thử tưởng tượng, sáng tôi từ nhà ở Khánh Hội vào Trung Tâm Quốc Gia Kỹ Thuật ở Phú Thọ để đi học bằng xe Mobylette, ra khỏi trường hàng hải thì đi dạy kèm ở hai hoặc ba nơi khác nhau ở gần trung tâm chợ Saigon, ăn cơm bụi đời ở các quán cơm bình dân dành cho nghệ sĩ & sinh viên và những người khác. Về nhà, bỏ các sách vở dày cợm mà nhà trường cấp cho sinh viên, tắm rửa và ăn mặc gòn gàng để từ Khánh Hội lại vào… cư xá Nguyễn Tri Phương, gần sân vận động Cộng Hòa, ở chơi với bạn gái gần mười giờ đêm thì chạy trở về Khánh Hội, về nhà thì mệt nhoài với một ngày “bận rộn”. Mở tập và sách vở ra để làm các bài toán hàng hải, mà hình ảnh các vì sao trên trời đâu không thấy, mà hình của em thì cứ chập chờn…
Có khi tôi làm kịp các bài tập, có khi không, sáng sớm vào trường làm tiếp hoặc “cọp dê” bài của các bạn học cùng lớp cho lẹ. Xấu hổ thật! Đó cũng là một trong những lý do tôi học quá tệ ở trường hàng hải!
Bây giờ phải giải quyết mối tình “tay ba” đây! Tôi lấy hết can đảm để gặp người tình đầu đời và trình bày ngắn gọn, đầy đủ sự việc và xin lỗi cô nàng. Thực không ngờ, cô ấy có cá tánh thật kiên cường, mạnh mẽ. Tôi nhớ cô ấy có nói đại khái là “anh có quyết định lầm lẫn rồi, và em sẽ cho anh một cơ hội chót, nếu sau nầy anh thất bại với cô bạn mới của anh thì anh được quay về với em một lần, …và một lần thôi!”. Trước năm 1975, tôi có gặp lại cô nhiều lần mỗi khi tàu về bến, chúng tôi cùng ngồi uống café với nhau và xem nhau như bạn bè thân thích. Khi đi tù về tôi có ghé thăm gia đình cô ấy và qua lời thuật của người quen thì gia đình của cô vượt biển và được tàu Pháp vớt, cô học lại và lấy bằng kiến trúc. Khi tỵ nạn tại Hoa Kỳ tôi có nhờ một số bạn sinh sống tại Paris tìm tông tích của cô nhưng không có kết quả.
Tôi cũng có trình bày sự việc nầy với vợ tôi sau nầy, vợ tôi có nói là “nếu biết như vậy thì em đã không tiến tới với anh đâu, để cho anh được “trả nợ tình… gần!”.
Khi đi lính, tôi không bao giờ “lăng nhăng” đùa giỡn với những thiếu nữ khác. Lao vào vòng lẩn quẩn nầy cũng không có gì hay ho đâu, chỉ tạo thêm nghiệp mà thôi! Ai cũng vậy, nam hay nữ đều mong muốn có một mái ấm gia đình, đùa giỡn dối trá với người khác, nhất là với thiếu nữ để thỏa mãn tình dục mà đánh mất hạnh phúc gia đình, phải chăng đó là một điều xứng đáng?
Tôi rất hạnh phúc với vợ và các con của tôi. Rồi vận nước nổi trôi, tôi và vợ tôi đã ở tù cộng sản gần 10 năm trời, biết rằng mất nước là mất tất cả chúng tôi không hận thù những kẻ đã từng hành hạ mình, chỉ thương các con chúng tôi bị thiệt thòi vì khi sống với mẹ thì thiếu cha, và khi sống với cha thì thiếu tình yêu thương của mẹ!…
No comments:
Post a Comment