Saturday, September 11, 2021

MỘT BIẾN CỐ KHÔNG BAO GIỜ QUÊN- 9/11

 

kỷ niệm những năm tháng sinh sống và làm việc tại tiểu bang Minnesota.

Ngày 11 tháng 9 năm 2001 là ngày thứ ba trong tuần, một trong những ngày rất bận rộn của cơ quan xã hội bất vụ lợi (Non-profit organization) nơi tôi làm việc. Vào ngày nầy cơ quan chúng tôi có tổ chức những lớp anh văn cho những học viên mới định cư, lớp luyện thi quốc tịch cho những người tỵ nạn hay định cư trên 5 năm tại Hoa Kỳ do chương trình Anh Văn và Cao Niên tổ chức, lớp học hàn điện tử và hàn dưới kinh hiển vi do chương trình tìm việc làm (Self- Suficiency Program) của chúng tôi trực tiếp đảm trách do cán sự của chương trình và một chuyên viên tại một hãng điện tử đến hướng dẫn cho khách. Người vô ra cơ quan rất đông có đủ sắc tộc, có người đến từ Phi Châu ở các nước Somalia, Kenya, Ethopia..., Á Châu thì có Miến Điện và Việt Nam; cá nhân tôi thì chuẩn bị để gặp một manager của một hãng sản xuất bóng đèn tại ngoại ô thành phố Saint Paul đến gặp để cùng nhau bàn phương cách giúp khách người Phi Châu có việc làm tại hãng, sau đó thì tôi sẽ mời anh ta đi ăn cơm trưa với tôi tại nhà hàng Mai Village, một nhà hàng Việt Nam ngon có tiếng tại vùng nầy.

Đang xem lại khâu chuẩn bị để tiếp khách thì một anh cán sự người nước ngoài hốt hoảng chạy vào báo cho tôi biết là thành phố New York bị khủng bố tấn công, tôi nhìn vào đồng hồ thì lúc đó vào khoảng 8:46am, tôi chạy lên phòng họp vì nơi đây có truyền hình, đi ngang qua phòng anh Giám đốc Phát triển (Director of Development) người Canada tôi cho anh ta biết tin, chúng tôi chạy vào phòng họp và truyền hình cho thấy cảnh chiếc máy bay của hãng American Airlines, chuyến bay số 11 với 20.00 gallons xăng đâm thẳng vào tầng 93-99 của tòa nhà phía bắc của tháp đôi World Trade Center, mọi người có mặt trong phòng họp bàng hoàng và không bao giờ tưởng tượng cảnh tàn phá lại xảy ra trước mắt chúng tôi trên truyền hình như vậy và ngay trên đất Mỹ tại một thành phố tiếng tăm nhất thế giới, ai nấy im lặng hoặc trao đổi nho nhỏ với nhau. Xướng ngôn viên đài truyền hình bình luận sôi nổi và cảnh máy bay flight 11 hiện đi hiện lại nhiều lần cảnh tàn phá chết chóc.
Mọi người còn đang ngẩn ngơ thì 17 phút sau tháp đôi World Trade Center phía nam lại bị một máy bay Boeing 767 khác của hãng United Airlines flight 175 đâm vào các tầng 77-85. Cảnh tượng nổ và cháy khủng khiếp lại hiện ra trên màn hình. Tôi nhận cú điện thoại của vợ tôi hỏi bây giờ tính sau, tôi an ủi và nói tiểu bang mình là tiểu bang nhỏ nên họ không tấn công làm gì, cú điện thoại khác đến từ người khách mời của chương trình tìm việc gọi để hủy cái hẹn ngày hôm nay, nghe giọng nói anh ta run run tôi biết bây giờ người Mỹ xúc động lắm và đang cầu nguyện cho các nạn nhân, đồng bào của họ. Trong thời gian nầy Tổng thống Bush đang ở Florida thăm một lớp học của các cháu nhỏ và tổng thống đã lên truyền hình lúc 9:30am phát biểu ngắn gọn trước quốc dân đồng bào từ Florida:“Thưa đồng bào, đây là một thời điểm khó khăn đối với nước Mỹ. . . Hôm nay chúng ta đã gặp phải một thảm kịch quốc gia. Hai máy bay đã đâm vào Trung tâm Thương mại Thế giới...”.

Tôi thất vọng lửng thửng bỏ về phòng làm việc và ngao ngán trước sự bất lực của các cơ quan tình báo
Hoa Kỳ trong và ngoài nước, CIA lẫn FBI đã không ngăn chận được vụ khủng bố nầy.
9:37 am: thì anh em gọi tôi nhưng tôi không vào phòng để xem bọn khủng bố trên chuyến bay 77 của hãng American Airlines tấn công lao vào Lầu Năm Góc với tốc độ 530 dặm/ giờ, xuyên qua các vành đai E, D và C. Tất cả hành khách cùng bọn khủng bố trên máy bay đều thiệt mạng, cùng với 125 nhân viên dân sự và quân sự trong Lầu Năm Góc.

Vào lúc 10:03:11 am: chiếc máy bay United Airlines Flight 93 bị rớt ở Pensylvania và người ta cho rằng có sự dằng co giữa hành khách và bọn không tặc trong buồng lái; nếu không thì chiếc này có thể đâm vào Bạch Ốc hay điện Capitol Hill, trụ sở Quốc hội. Với âm thanh của hành khách và phi hành đoàn chiến đấu với những kẻ khủng bố, Chuyến bay 93 lao xuống cánh đồng gần Shanksville, Pennsylvania với tốc độ 563 dặm một giờ, thời gian bay khoảng 20 phút từ Washington, D.C.94. Tất cả mọi người trên máy bay đều thiệt mạng.
Sau này thì chúng ta biết nếu không rớt thì chiếc máy bay nầy cũng sẽ bị không lực Hoa Kỳ bắn hạ để ngăn chận vụ tàn phá kế tiếp.

Đây là cuộc tấn công quy mô lớn của lực lượng khủng bố nước ngoài vào Hoa Kỳ, và là điểm yếu của chế độ tự do. Cả hai tháp của World Trade Center đã sụp đổ vào lúc 10:28am!


Trong vòng 2 giờ 43 phút, bọn
khủng bố đã phá hủy 4 máy bay thương mại, giết chết khoảng 2.750 người đã thiệt mạng ở New York, 184 người tại Lầu Năm Góc và 40 người ở Pennsylvania (nơi một trong những chiếc máy bay bị cướp đã bị rơi sau khi hành khách cố gắng chiếm lại máy bay); tất cả 19 kẻ khủng bố đã chết. Cảnh sát và sở cứu hỏa ở New York đặc biệt bị ảnh hưởng nặng nề: hàng trăm người đã đổ xô đến hiện trường vụ tấn công, và hơn 400 cảnh sát và nhân viên cứu hỏa đã thiệt mạng.



Sau biến cố 9/11, người Mỹ đã bắt tay vào cứu trợ nạn nhân còn sống sót và thân nhân những người đã qua đời; người Mỹ luôn hướng về tương lai, hướng về phía trước, một mặt họ truy lùng những thủ lãnh chủ chốt của nhóm khủng bố, lần lượt bắt hoặc giết chết, một mặt họ xem đó là một bài học lịch sử để hoàn chỉnh hệ thống phòng vệ đất nước.

Cuộc tấn công khủng bố 9/11 đã dẫn đến sự can thiệp quân sự của Mỹ ở Afghanistan năm 2001 và Iraq năm 2003.

Tưởng niệm 20 năm
Biến cố 9/11
Lê Châu An Thuận