Những kỷ niệm khó quên với người bạn cùng lớp khóa 13
trường Việt Nam Hàng Hải, anh Hà Phú Cường.
Chúng tôi học khóa 13 ngành Pont của trường Việt Nam
Hàng Hải tại Trung tâm kỹ thuật Phú Thọ; hàng hải chia ra làm 2 ngành riêng biệt,
một ngành được gọi là ngành Pont hay ngành chỉ huy đào tạo sinh viên sau khi ra
trường tùy theo khả năng có thể tiến xa lên làm thuyền trưởng một thương thuyền,
nghành còn lại là ngành Cơ khí đào tạo sinh viên trở thành cơ khí trưởng thương
thuyền.
Khóa 13 Pont của trường tuyển 16 sinh viên chính thức
và 8 sinh viên dự khuyết. Anh Hà Phú Cường là một trong những sinh viên đổ cao
vào trường, còn tôi là sinh viên dự khuyết hạng chót. Đề thi bằng tiếng Việt
Nam và tiếng Pháp, sinh viên dự tuyển có thể làm bài bằng một trong hai thứ tiếng
của đề thi.
Khóa học khai giảng ngày 22 tháng 7
năm 1963, giáo sư giảng dạy một số là người Pháp do Mission d' assistance
technique et économique chọn giới thiệu cho trường, một số giáo sư là người Việt
Nam và tùy môn học có khi giảng bằng tiếng Việt có khi giảng bằng tiếng Pháp!
Vì sinh viên học chương trình Việt không thể theo kịp bài giảng bằng tiếng Pháp
nên lần lượt bỏ học, vì vậy tôi được vào trường nhưng vì học tú tài 2 ban
Sciences Experimentales, xem như là ban A chương trình Việt, nên tôi chật vật với
các bài toán thiên văn, lượng giác cầu... trong khi anh Cường đã học MPC ở đại
học nên thời gian học ở trường anh học rất thoải mái, còn giải những bài toán
theo cách riêng của anh mà giáo sư chánh người Pháp, thầy Jean Ducasse, phải
công nhận là xuất sắc. Anh là người sẳn sàng giúp đở bạn học cùng lớp, sau nầy
ra trường anh là thuyền trưởng tốt giúp đở anh em ra trường các khoá sau trở
thành sĩ quan có năng lực trong nghề nghiệp. Được mời về trường làm giáo sư giảng
dạy anh được sinh viên rất yêu mến.
Tôi nhớ khi khoá chúng tôi ra trường ngày 07 tháng 5
năm 1965 tổ chức tại rạp chiếu bóng Đại Nam- Saigon anh Hà Phú Cường đậu cao
nên anh được ưu tiên chọn tàu để xuống làm việc trong khi tôi đậu thấp phải ngồi
nhà chờ đến lượt gọi, chán cảnh chờ với đợi nên tôi quyết định ra Cam Ranh để
nhận công việc quản lý đội tàu của một công ty tại miền Trung, tuy được hãng trọng
vọng và có lương cao hơn các bạn cùng khoá nhưng tôi luôn mong ước được đứng
làm việc trên một đài chỉ huy của một thương thuyền lớn. Anh Cường tuy đã làm
việc cho một hãng của Việt Nam nhưng hãng Shell lại chọn anh và cho việc làm
nhưng anh lại nhường, giới thiệu tôi, hãng đồng ý, và khi từ Huế trở lại Đà Nẵng,
các bạn cùng khoá đang đi tàu cặp cảng tại đây, gặp tôi kêu ầm lên là "mầy
phải về Saigon ngay vì hãng Shell đang cho mầy việc làm". Tôi gọi thầy
tôi, thầy Jean Ducasse, ông vừa là giáo sư tại trường nhưng hè thì ông là thuyền
trưởng của hãng Shell, tôi được thầy xác nhận tin tôi được hãng tuyển dụng. Mỗi
lần gặp anh Cường tôi đều nhắc lại chuyện đó, lần cuối cùng anh em gặp nhau vào
năm 2014 tại Houston, Texas khi anh từ Canada bay qua thăm người em gái của
anh. Lần đó anh hăng say nói với tôi về phát minh 3D Star Finders, Máy tìm sao trong
không gian 3 chiều, của anh, hai chúng tôi ngồi thực hiện công trình của anh mất
cả nửa ngày trời.
Sau nầy anh bịnh nên khi nói chuyện với anh phải cố gắng tập trung để nghe nên anh em chúng tôi text message với nhau nhiều hơn. Tuần rồi nghe anh bịnh chúng tôi cầu nguyện cho anh được khỏi bịnh như những lần trước, nhưng lần nầy anh không qua khỏi được rồi! Biết rằng kiếp con người phù du nhưng nghe anh ra đi chúng tôi, những người bạn cùng trường, cùng lớp với anh không khỏi ngậm ngùi. Sinh, lão, bịnh, tử là một vòng tròn mà con người không thể trốn tránh; tất cả ai rồi cũng chết; chúng tôi nguyện cầu hương linh anh sớm tiêu diêu nơi miền cực lạc. Với gia đình anh chúng tôi mong chị và các cháu vượt qua nỗi đau lớn lao nầy!
Gia đình Lê Châu An Thuận